top of page

Tống Thu Ngân/Ở TRỌ TRẦN GIAN


Tống Thu Ngân

(MIMOSA TÍM) ________________ TTN 1411 Ở TRỌ TRẦN GIAN #ngungontinhvietnam_tongthungan

Phải chăng tất cả chúng ta là những người đang ở trọ Mấy tháng qua tôi chợt nhận ra rằng Con người vẫn chỉ là một trong những sinh linh nhỏ nhoi trong vũ trụ Mẹ thiên nhiên mới chính là chủ nhân thực sự của trái đất này

Mấy tháng ngồi nhà ta mới cảm nhận được những điều sâu xa Rằng con người cuối cùng cũng chỉ là những kẻ yếu đuối, bất lực đáng thương Phải, chưa bao giờ con người đáng thương như thế Cả thế giới kinh hoàng với một kẻ thù giấu mặt siêu nhỏ nhưng tàn độc vô cùng

Từ vua quan cho đến thứ dân Từ người giàu có đến kẻ nghèo rớt mồng tơi đều như nhau Tất cả đều bình đẳng trước bệnh tật Tất cả đều cửa đóng, then gài trong thời Cô vid mà không biết nó đến từ đâu và tấn công mình lúc nào

Tất cả mọi người đều sợ hãi Người ta không dám gặp nhau Người ta không dám cầm tay người mình yêu dấu và ôm hôn thắm thiết Vi rút ở đâu nào ai có biết

Chưa bao giờ người ta lại phải cách xa nhau lâu như thế Người bệnh thì không được gặp mặt người thân và không có được sự ân cần, yêu thương, chăm sóc của gia đình Người thì mất đi trong cô đơn, lặng lẽ... không một lời ly biệt người thân, không có được một cuộc tiễn đưa lần cuối ... Cả thế giới kinh hoàng

Ở thời khắc này số phận của con người thật mong manh Tiền nhiều cũng chẳng làm được gì Tất cả trông nhờ vào sự rủi may Yêu thương cũng không biết có ngày mai

Rừng đã cháy không cách gì kiểm soát Chỉ lụi tàn khi thiên nhiên dịu cơn thịnh nộ Mưa máu, mưa sao băng, mưa đá, hạn hán, lốc xoáy, bão tố, kinh hoàng Động đất, sóng thần trong tic tắc vùi lấp tất cả những gì mà trí tuệ con người làm ra trong hàng vạn năm

Xin đừng tàn phá thiên nhiên hỡi những người khách trọ Một thoáng thôi thì con người sẽ biến mất khỏi thế gian trong âm thầm, lặng lẽ Không kịp nói lời từ biệt Không để lại dấu vết

Hỡi những người ở trọ Xin bớt ngông nghênh Trái đất này sẽ xanh hơn Không khí này sẽ trong trẻo hơn

Khi các người biết khiếp sợ Và tuân theo quy luật của kẻ trọ trần gian Hãy thôi tàn phá thiên nhiên, tàn phá chính ngôi nhà mà các ngươi ở trọ Và hãy thôi tàn độc giết hại lẫn nhau...

Tôi thức dậy... và viết tiếp dòng suy nghĩ Khi bên ngoài đang cơn sấm sét Tất cả là bất thường... vũ trụ đang nổi cơn thịnh nộ cảnh báo và trừng phạt con người Những cơn mưa đã không còn lãng mạn như trong những vần thơ...

Tôi gọi điện thoại cho người yêu "Buổi sáng tốt lành anh yêu Anh thế nào? Anh vẫn làm việc ở nhà?

Anh rất tốt, em yêu, em thế nào? Chúng ta gặp nhau nhé, mấy tháng rồi còn gì, anh nhớ em, cục cưng... Chúng ta sẽ mang khẩu trang... Vâng, chúng ta sẽ mang khẩu trang... và em yêu... mọi việc sẽ không còn chút lãng mạn nào..."

Và bên ngoài vẫn là cơn thịnh nộ của thiên nhiên Tôi đi ra phòng bếp và mở tủ lạnh trong vô thức Tôi không biết mình đã làm món gì cho buổi sáng của mình Phải chăng mọi thứ đều không còn ý nghĩa khi con người biết rằng mình chỉ là kẻ ở trọ đáng thương trong quán trọ của trần gian...

Tống Thu Ngân

اخر المنشورات
 
bottom of page